Go to full page →

CHƯƠNG 4: SỰ XƯNG TỘI CDG 59

NGƯỜI nào giấu tội-lỗi mình, sẽ không được may-mắn; nhưng ai xưng nó ra và lìa-bỏ nó sẽ được thương-xót.” Châm-ngôn 28:13. CDG 59.1

Điều-kiện để được thương-xót của Đức Chúa Trời thật giản — dị, công — bình và hữu-lý. Chúa không hề buộc chúng ta phải làm công việc quan- trọng để được tha tội mình. Chúng ta không cần phải bày ra những cuộc hành-hương dài đằng đẵng và đầy mệt-nhọc, hoặc hành-hạ thể-xác để giao- phó linh-hồn chúng ta cho Chúa của từng trời hay để loại bỏ sự vi-phạm của chúng ta. Nhưng hễ ai xưng tội mình và lìa-bỏ, nó ắt sẽ được thương-xót. CDG 59.2

Một sứ-đồ đã khuyên: “Hãy xưng tội cùng nhau, và cầu-nguyện cho nhau, hầu cho anh em được lành bịnh”. Gia-cơ 5:16. Hãy xưng mọi tội- 1ỗi của bạn cho Đức Chúa Trời là Đấng duy- nhứt có thể tha-thứ, rồi xưng ra lỗi-lầm với nhau. Nếu bạn làm mích lòng bạn hữu hay người láng- giềng, hãy nhìn-nhận lỗi-lầm của mình, và bổn- phận của người kia là tha-thứ cho bạn cách dồi- dào. Đoạn, bạn phải đi tìm-cầu sự tha-tội của Đức Chúa Trời, vì người mà bạn đã làm tổn-thương là tài-sản của Đức Chúa Trời, nên khi làm tổn- hại người ấy tức bạn đã phạm tội với Đấng Tạo- Hóa và Đấng Cứu-Chuộc của người. Trường-hợp ấy phải được trình-bày trước Đấng Trung-Bảo thành-tín duy-nhứt, là Thầy Tế-Lễ thượng-phẩm của chúng ta, là Đấng đã bị “thử-thách trong mọi việc cũng như chúng ta, song chẳng phạm tội” và là Đấng đã “cảm — thương đến sự yếu — đuối của chúng ta, và có thể làm cho chúng ta sạch mọi điều gian-ác.” Hê-bơ-rơ 4:15. CDG 59.3

Những ai không chịu hạ mình xuống trước Đức Chúa Trời để nhìn — nhận tội-lỗi, tức chưa làm trọn được điều — kiện đầu-tiên để được Chúa thâu-nhận trở lại. Nếu chúng ta chưa có kinh- nghiệm của sự ăn-năn tức chưa ăn-năn gì cả. Nếu không có sự hạ mình chân-thật với một tâm hồn tan vỡ để xưng tội mình ra cùng ghê-gớm tội-lỗi, tức chúng ta chưa hề hết lòng tìm-kiếm sự tha- tội. Nếu chưa hề tìm-kiếm sẽ không bao giờ nhận được sự bình-an của Đức Chúa Trời. Lý-do duy- nhứt mà chúng ta chưa được tha các tội-lỗi đã qua có nghĩa là ta chưa hạ mình và tuân theo điều- kiện của lẽ thật. Vấn-đề này đã được huấn — thị cách minh-bạch. Xưng tội, dầu là ở nơi công- cộng hay trong phòng riêng một mình, đều phải dốc tận đáy lòng và bày-tỏ ra cách cởi-mở. Tội- nhân không cần phải thúc — đẩy để làm việc nầy. Không nên xưng tội cách khinh-xuất hay bất-cẩn hoặc cưỡng — bách người chưa nhận-thức được tánh-chất ghê-gớm của tội-lỗi phải xưng tội. Xưng tội tức là bộc-lộ những gì là kín-nhiệm nhứt của tâm hồn để tìm đường đến cùng Đức Chúa Trời thương-xót vô-cùng tận. Tác-giả Thi-thiên đã nói về điều này như vậy: “Đức Giê-hô-va ở gần những người có lòng đau-thương, và cứu kẻ nào có tâm hồn thống-hối.” Thi thiên 34:-18. CDG 60.1

Sự xưng tội thật 1úc nào cũng có tánh-cách đặc — biệt và nhận biết rõ tội ấy là tội nào. Nó có tánh- cách đặc-biệt như chỉ đệ-trình cho Đức Chúa Trời mà thôi. Có thể đó là những điều sai-quấy cần phải xưng với từng cá — nhân bị làm tổn-thương hoặc nó có tánh-cách công-khai, cần phải được xưng ra trước mặt công chúng. Dầu sao mặc lòng, lời xưng tội cần phải được rõ-ràng và vào thẳng vấn- đề. Phải nhìn-nhận chính tội mình đã phạm. CDG 61.1

Trong thời Sa-mu-ên, dân Y-sơ ra-ên đã xa lánh Đức Chúa Trời. Họ nhận lấy hậu-quả đau- đớn của tội lỗi, vì mất đức-tin nơi Đức Chúa Trời, không còn nhận thấy quyền-năng và sự khôn- ngoan của Ngài cai-trị muôn dân, mất tin-tưởng nơi khả-năng chống-đỡ của Chúa, không binh-vực duyên-cớ Ngài. Họ lìa-bỏ Đấng cai-trị cả vũ-trụ và ao-ước được cai-trị như các giống dân quanh họ. Trước khi tìm được sự bình-an, họ đã xưng tội rằng: “Chúng tôi đã thêm lỗi xin một vua vào các tội khác của chúng tôi”. 1 Sa-mu-ên 12:19. Họ xưng ra chính tội họ đã phạm. Sự vong-ân đã đè- ép tâm-hồn họ và phân-rẽ họ khỏi Đức Chúa Trời. CDG 62.1

Sự xưng tội sẽ không được Chúa tiếp-nhận nếu không thật lòng ăn-năn và hoán-cải. Phảỉ có những sự thay-đổi hẳn-hoi trong cuộc đời. Mọi việc không được phù-hợp với Đức Chúa Trời phải được chừa-bỏ hết. Đây phải là một sự thật lòng buồn-rầu tội-lỗi. Phận-sự mà chúng ta phải làm đã nêu rõ trước ta. “Hãy rửa đi, hãy làm cho sạch! Hãy tránh những việc ác khỏi trước mắt Ta. Đừng làm điều dữ nữa. Hãy học làm lành, tìm- kiếm sự công-bình, hãy đỡ-đần kẻ bị hà-hiếp, làm công-bình cho kẻ mồ-côi, binh vực lẽ của người góa-bụa.” Ê-sai 1:16;17. “Nếu— kẻ dữ—nó trả lại của cấm, đến bồi vật nó đã cướp lấy, bước theo luật-lệ của sự sống, và không phạm sự gian-ác nữa, thì chắc nó sẽ sống và không chết đâu.” Ê-xê- chi-ên 33:15. Khi nói đến việc ăn-năn, Phao-lô thốt ra lời: “Sự buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời sanh ra sự ân-cần trong anh em là dường nào! Lại có sự chữa-chối, buồn giận, răn-sợ, sốt-sắng, nôn-nã, trách-phạt là dường nào! Anh em đã tỏ ra cho ai nấy đều biết rằng mình vốn là thanh-sạch trong việc đó.” 2 Cô-rinh-tô 7:11. CDG 62.2

Khi tội-lỗi làm chết mọi ý-thức luân-lý, kẻ có tội không nhận thấy những kém-khuyết của bản- tánh mình cũng không ý-thức nổi tánh-cách trầm- trọng của tội mình đã phạm; và nếu người không nghe theo quyền năng sửa phạt của Đức Thánh- Linh, người ta sẽ mãi như đui-mù về lầm — lẫn mình. Sự xưng tội của người không thành-thật và không hết lòng thì mỗi một lỗi lầm người nhìn- nhận, người lại thêm một lời bào-chữa cho hành động mình, xác — nhận rằng nếu người không ở trong một trạng-huống nào đó, ắt người sẽ không làm vậy và sẽ không bị khiển-trách. CDG 63.1

Sau khi A-đam và Ê-va đã ăn trái cây cấm, họ cảm thấy vô-cùng hổ-thẹn và kinh-khiếp. Thoạt- tiên ý-nghĩ duy-nhất của họ là tìm cách chối lỗi và thoát án tử-hình rùng-rợn kia. Khi Đức Chúa Trời hạch-hỏi về tội-lỗi của họ, A-đam đáp lời, qui một phần trách-nhiệm cho Chúa và một phần trách — nhiệm cho người bạn đời của mình rằng “: “Người nữ mà Chúa đã để gần bên tôi cho tôi trái cây đó, và tôi đã ăn rồi “. Người nữ lại qui tội cho con rắn như vầy: “Con rắn dỗ-dành tôi và tôi đã ăn rồi”. Sáng-thế-ký 3:12-13. Tại sao Chúa dựng nên con rắn? Tại sao Chúa để nó vào vườn Ê-đen? Đây là những câu hỏi mà người nữ dùng để chối tội mình, bắt Chúa phải chịu trách-nhiệm về sự sa-ngã của họ. Tinh-thần tự làm mình nên công-bình đã phát-nguyên từ cha của kẻ nói dối và được mọi con trai cùng mọi con gái của A — đam làm theo. Sự xưng tội như vậy không phải do Thánh-Linh thiên-thượng cảm-động và sẽ không được Đức Chúa Trời tiếp-nhận. Sự ăn-năn thật sẽ đưa con người đến việc mang lấy chính tội- lỗi mình và nhìn-nhận nó mà không giả-hình. Họ cũng như người thâu thuế kia, không dám ngước mắt lên trời, nên kêu lên như vầy: “Lạy Đức Chúa Trời, xin thương-xót lấy con là kẻ có tội”. Những kẻ nào nhìn-nhận lấy sự phạm-pháp mình sẽ được xưng công-bình, vì Đức Chúa Jêsus sẽ lấy công-lao huyết-báu Ngài mà khấn-thiết thay cho linh-hồn ăn-năn tội. CDG 63.2

Những gương trong Kinh-Thánh cho chúng ta thấy sự ăn — năn thuần-túy và hạ mình bày — tỏ tinh-thần xưng-tội mà tội-nhơn không hề có lời nào bào-chữa hay biện-hộ cho mình. Sứ-đồ Phao — lô không hề tìm cách che-chở cho mình. Ông bộc-lộ ra tội-lỗi với tất-cả những nét nhơ-nhuốc của nó, chớ không hề tìm cách làm giảm tội mình. Ông nói: “Sau khi đã chịu quyền của các thầy tế-lễ cả, thì tôi bò tù nhiều người thánh; và lúc họ giết các người đó, tôi cũng đồng một ý. Vả lại, tôi thường trảy đi từ nhà hội nầy, đến nhà hội kia, hà-hiềp họ, để bắt họ phải nói phạm-thượng, tôi lại nổi giận quá bội, bắt-bớ họ cho đến các thành ngoại — quốc.” Công-vụ Các Sứ-đồ 26:10,11. Ông không hề do-dự mà nói rằng: Đức Chúa Jêsus- Christ đã đến trong thế-gian để cứu-vớt kẻ có tội; trong những kẻ có tội đó, tôi là đầu”. 1 Ti-mô-thê 1:15. CDG 64.1

Một tâm-hồn khiêm — nhường tan-nát, bị sự ăn-năn thành — thật chế-ngự mới hiểu được một phần nào về tình yêu của Đức Chúa Trời và giá- trị của thập-tự, rồi như một đứa con xưng tội cùng cha, kẻ thật lòng ăn — năn sẽ phô-bày mọi tội-lỗi ra trước Đức Chúa Trời. Kinh-Thánh có chép rằng: “Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành-tín công-bình để tha tội cho chúng ta và, làm cho chúng ta sạch mọi điều gian-ác.” 1 Giăng 1:9. CDG 65.1