Rồi Đức Chúa Trời ban cho Môi-se những lời phán dặn rõ ràng liên quan đến việc sửa soạn cho dân sự được đến gần Ngài, hầu cho họ được nghe luật pháp mà chính Ngài phán ra, chẳng phải bởi thiên sứ. “Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: ‘Hãy đi đến cùng dân sự, khiến dân giữ mình thánh sạch ngày nay và ngày mai, cùng phải giặt áo xống mình. Qua ngày thứ ba, dân khá sẵn sàng, vì ngày đó Đức Giê-hô-va sẽ giáng lâm trước mắt dân sự tại núi Si-na-i”’. CC1 166.2
Dân sự được đòi hỏi phải nghỉ mọi công việc bận rộn, lo lắng của thế gian, hãy để hết tư tưởng hướng về Ngài. Đức Chúa Trời cũng yêu cầu họ phải giặt áo xông mình. Ngày nay thì Chúa vẫn quan tâm đến các chi tiết cũng như ngày xưa. Chúa là Đức Chúa Trời của sự trật tự, Ngài đòi hỏi dân sự ngày nay trên đất phải có những thói quen hoàn toàn sạch sẽ. Những ai thờ phượng Ngài với thân thể và quần áo dơ bẩn, có nghĩa là đã không đi đến với Ngài cách phải lẽ. Ngài không hài lòng về sự thiếu tôn kính đôi với Ngài, và Ngài sẽ không chấp nhận sự hầu việc của những kẻ thờ phượng dơ bẩn, vì họ đã sỉ nhục Đấng Tạo Hóa của mình. Đấng tạo dựng nên các từng trời và đất đã coi trọng nhiều đến sự sạch sẽ nên đã phán: ‘Chúng phải giặt áo xống mình’. CC1 167.1
“Vả, ngươi hãy phân định giới hạn cho dân sự ở chung quanh núi, và dặn rằng: ‘Khá giữ mình đừng leo lên núi, hoặc đụng đến chân; hễ kẻ nào đụng đến thì sẽ bị xử tử. Chớ ai tra tay vào mình người đó, nhưng người đó phải bị liệng đá hoặc bắn tên; bất luận vật hay người, cũng chẳng để cho sống đâu. Khi kèn thổi lên, dân sự sẽ đến gần núi’”. Lời dặn này cốt để gây ấn tượng mạnh mẽ trong trí óc của dân sự phản loạn này, hầu cho họ biết kính sợ Đức Chúa Trời trọn vẹn, là Đấng đã làm ra luật pháp và có uy quyền trên luật pháp ấy. CC1 167.2
Sự Biểu Thị Của Đức Chúa Trời Trong vẻ Uy Nghi Đáng Sợ CC1 167.3
“Qua sáng ngày thứ ba, có sấm vang chớp nhoáng, một áng mây mịt mịt ở trên núi, và tiếng kèn thổi rất vang động; cả dân sự ở trong trại quân đều run hãi”. Đoàn thiên binh theo sau Đức Chúa Trời đã nhóm dân sự lại bằng một tiếng động giống như tiếng kèn, mỗi lúc một lớn, đến nỗi cả đất đều rung chuyển. CC1 168.1
“Môi-se bèn biểu dân ra khỏi trại quân nghinh tiếp Đức Chúa Trời; dân sự dừng lại tại chân núi. Vả, bấy giờ, khắp núi Si-na-i đều ra khói, vì Đức Giê-hô-va ở trong lửa giáng lâm nơi đó; khói ra khác nào khói của lò lửa lớn kia, và cả hòn núi đều rung động cách kịch liệt”. Đức Chúa Trời giáng xuống trong một đám mây với các thiên sứ vinh hiển theo sau, giống những những ngọn lửa. CC1 168.2
“Tiếng kèn càng vang động; Môi-se nói, Đức Chúa Trời đáp tiếng lại. Đức Giê-hô-va giáng lâm trên chót núi Si-na-i, đòi Môi-se lên, Môi-se bèn lên. Đức Giê-hô-va phán rằng: Hãy xuống cấm dân sự đừng xông pha đến gần Đức Giê-hô-va mà nhìn, e nhiều người trong bọn phải chết chăng. Dầu những thầy tế lễ đến gần Đức Giê-hô-va cũng phải giữ lấy mình thánh sạch, kẻo Ngài hại họ chăng”. CC1 168.3
Ấy vậy, trong khung cảnh vĩ đại khủng khiếp, Đức Chúa Trời đã tuyên phán luật pháp tại núi Sina-i hầu cho dân sự tin. Sau đó, Ngài bày tỏ uy quyền của mình đi theo việc ban cho luật pháp ấy, để cho họ biết rằng Ngài là Đức Chúa Trời hằng sống, chân thật và duy nhất. Môi-se không được phép vào trong đám mây vinh hiển, chỉ được đên gần và vào nơi tôi tăm dày đặc bao bọc đám mây mà thôi. Người đứng giữa dân sự và Đức Chúa Trời. CC1 168.4