[Chương này dựa trên Xuất Ê-díp-tô Ký 19; 20]
Sau khi con cái Y-sơ-ra-ên “từ Rê-phi-đim ra đi, đến nơi đồng vắng Si-na-i, và đóng trại tại đó, đối diện cùng núi. Môi-se bèn lên đến Đức Chúa Trời. Đức Giê-hô-va ở trên núi gọi người mà phán rằng: ‘Ngươi hãy nói như vầy cho nhà Gia-cổp, và tỏ điều này cho dân Y-sơ-ra-ên: Các ngươi đã thấy điều Ta làm cho người Ê-díp-tô, Ta chở các ngươi trên cánh chim ưng làm sao, và dẫn các ngươi đến cùng Ta thế nào. Vậy, bây giờ, nếu các ngươi vâng lời Ta và giữ sự giao ước Ta, thì trong muôn dân, các ngươi sẽ thuộc riêng về Ta, vì cả thế gian đều thuộc về Ta. Các ngươi sẽ thành một nước thầy tế lễ, cùng một dân tộc thánh cho Ta. Bấy nhiêu lời đó ngươi sẽ nói lại cùng dân Y-sơ-ra-ên’. Môi-se đến đòi các trưởng lão trong dân sự, thuật cùng họ mọi lời Đức Giê-hôva đã dặn mình nói lại. Cả dần sự đồng thinh đáp rằng: ‘Chúng tôi xin làm mọi việc Đức Giê-hô-va đã phán dặn’. Môi-se bèn thuật lại lời của dân sự cùng Đức Giê-hô-va”. CC1 165.1
Tại đây dân sự bước vào một giao ước trang trọng với Đức Chúa Trời và chấp nhận Ngài là Đấng cai quản họ, và họ trở thành những thần dân đặc biệt của quyền uy thiêng thượng của Ngài. “Ngài phán rằng: ‘Này, Ta sẽ ở trong đám mây mịt đi đến ngươi; đặng khi nào Ta phán cùng ngươi, thì dân sự nghe và tin cậy ngươi luôn luôn’”. Khi dân Hê-bơ-rơ gặp khó khăn trên đường đi, họ sẵn sàng lăm bằm cùng Môi-se và A-rôn, cáo buộc hai người đã dẫn đoàn dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô để hủy diệt họ. Đức Chúa Trời bèn tôn vinh Môi-se trước mặt họ, để cho họ biết tin cậy vào sự chỉ dạy của người và biết rằng Ngài đã đổ Thần Linh Ngài trên người. CC1 166.1