“Lớp sương đó tan đi, trên mặt đồng vắng thấy có vật chi nhỏ, tròn, như hột sương đóng trên mặt đất. Khi dân Y-sơ-ra-ên thấy, bèn hỏi nhau rằng: Cái chi vậy? Vì chẳng biết vật đó là gì. Môi-se bèn nói cùng dân sự rằng: Ấy là bánh mà Đức Giê-hôva ban cho các ngươi làm lương thực đó. Nầy là lời Đức Giê-hô-va đã phán dặn: Hãy tùy sức ăn của mỗi người, và tùy số người trong trại mà góp cho mỗi tên một ô-me”. CC1 156.1
“Dân Y-sơ-ra-ên bèn làm như vậy, kẻ thì lượm nhiều, người thì lượm ít, cứ lường từ ô-me; ai lượm nhiều chẳng được trội, ai lượm ít cũng chẳng thiếu; mỗi người lượm vừa đủ sức mình ăn. Môi-se nói cùng dân sự rằng: Đừng ai để dư lại cho đến sáng mai. Nhưng dân sự chẳng nghe theo lời Môi-se, một vài người để dư lại đến sáng mai; thì sâu hóa ở trong, vật sanh mùi hôi hám. Môi-se bèn nổi giận cùng họ. Vậy, hằng buổi sớm mai mỗi người lượm vừa đủ sức mình ăn; khi mặt trời nắng nóng thì vật đó tan ra”. CC1 156.2
“Đến ngày thứ sáu, dân sự lượm lương thực gấp hai; mỗi người hai ô-me. Các hội trưởng đến thuật lại cho Môi-se rõ. Người đáp rằng: Ấy là lời Đức Giê-hô-va đã phán rằng: Mai là ngày nghỉ, tức ngày Sa-bát thánh cho Đức Giê-hô-va, hãy nướng món chi các ngươi muôn nướng, hãy nâu món chi các ngươi muốn nâu; hễ còn dư, hãy để dành đên sáng mai. Dân sự bèn để dành cho đến sáng mai, y như lời Môi-se đã truyền; vật đó chẳng sanh mùi hôi hám và cũng chẳng hóa sâu chút nào. Môi-se bèn nói rằng: Bữa nay hãy ăn đồ đó đi, vì là ngày Sa-bát của Đức Giê-hô-va; hôm nay các ngươi chẳng tìm thấy vật đó ở trong đồng đâu. Các ngươi lượm trong sáu ngày, nhưng qua ngày thứ bảy là ngày Sa-bát, sẽ chẳng có đâu”. CC1 157.1
Ngày nay, Chúa đòi hỏi chúng ta giữ ngày Sa-bát cũng chẳng khác gì Ngài đã chỉ dạy các con cái Y-sơ-ra-ên ngày xưa. Ngài muốn họ hãy nướng món chi muốn nướng, và nấu món chi muốn nấu trong ngày thứ sáu, để sửa soạn cho sự nghỉ ngơi trong ngày Sa-bát. CC1 157.2
Đức Chúa Trời đã bày tỏ tình yêu thương lớn lao và sự quang phòng của Ngài dành cho dân sự bằng cách ban cho họ bánh từ trên trời. “Loài người đã ăn thức ăn của thiên sứ”, điều đó có nghĩa rằng những thức ăn họ có được là do các thiên sứ chu cấp. Phép lạ có ba yếu tố của bánh ma-na: gấp đôi số lượng vào ngày thứ sáu, không có bánh trong ngày thứ bảy, và bánh đó vẫn tươi mới suốt ngày Sa-bát, trong khi trong những ngày khác bánh đó sẽ bị hư và không dùng được nữa — đã được dự định để khấc sâu vào lòng dân sự về sự thánh khiết của ngày Sa-bát. CC1 157.3
Sau khi họ được ban cho thức ăn cách dư dật, họ xấu hổ về sự không tin và những lời lằm bằm của mình, và họ đã nguyện hứa sẽ trung tín với Chúa trong tương lai. Thế nhưng chẳng bao lâu sau họ lại quên mất những gì đã hứa và đã sa ngã ngay thử thách đức tin đầu tiên sau đó. CC1 158.1